Ba năm trước, mẹ tôi (N.T.M.L, 66 tuổi) được phát hiện bệnh ung thư giai đoạn muộn, tiên lượng sống chỉ tầm 2 tháng. Song, phép mầu đã xuất hiện, mẹ dần thoát "cửa tử" và trở lại với cuộc sống bình thường, sum vầy bên con cháu.
Thời khắc nghiệt ngã
Khi đang viết những dòng chữ này gửi về cuộc thi "Người thầy thuốc trong tôi", mắt tôi ướt đẫm bởi loạt ký ức chợt ùa về, song đọng lại là sự kính phục và biết ơn sâu sắc những vị bác sĩ đáng kính đã giúp mẹ tôi phục hồi kỳ diệu. Tôi kể câu chuyện này chỉ với một tâm nguyện, nếu bạn hoặc người thân của bạn mắc ung thư - xin đừng buông xuôi. Sự cố gắng của người bệnh, sự đồng hành của gia đình cộng với sự phát triển vượt bậc của y học Việt Nam, sự tận tâm của các y - bác sĩ, chúng ta hoàn toàn có thể hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, mà mẹ tôi là một ví dụ.

BS Nguyễn Quốc Thành đang điều trị cho một người bệnh. (Ảnh: Tác giả cung cấp)
Một buổi chiều tháng 5-2022, mẹ tôi, một phụ nữ vốn luôn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, bất ngờ than phiền về những cơn đau lưng âm ỉ, lan dần xuống chân trái. Ban đầu, chúng tôi nghĩ đó chỉ là những cơn đau nhức thông thường do tuổi tác. Tuy nhiên, dần dần cơn đau trở nên dữ dội khiến bà không thể đi lại bình thường và mất ngủ.
Gia đình đưa mẹ đến Bệnh viện Đại học Y Dược TP HCM (cơ sở 3). Tại đây, chúng tôi gặp được BSCK1 Âu Văn Khê - người đã trực tiếp khám tiếp nhận bệnh. Bác sĩ hỏi kỹ về triệu chứng, thăm khám cẩn thận và đưa ra những chỉ định cận lâm sàng. Với kết quả ban đầu, bác sĩ Khê giải thích về tình trạng nguy hiểm của mẹ tôi nhưng chưa kết luận, đồng thời đề nghị chuyển sang Bệnh viện Đại học Y Dược (cơ sở 1) để được khám chuyên sâu hơn. Tại đây, các bác sĩ đã thăm khám và chẩn đoán mẹ tôi mắc u ác của cột sống thắt lưng xâm lấn ống sống gây hội chứng chùm đuôi ngựa (C41.2). Việc điều trị sẽ vô cùng gian nan, tốn kém, gia đình phải chuẩn bị tinh thần trước.

Mẹ tác giả sống vui khỏe, sum vầy bên con cháu
Nghe tin ấy, cả gia đình như chết lặng. Căn bệnh ung thư, cái tên mà chúng tôi vẫn luôn nghĩ chỉ tồn tại trên phim ảnh hay trong những câu chuyện buồn của người khác, giờ đây lại đang hiện hữu trong gia đình mình. Bác sĩ tại Khoa Ngoại Thần kinh đã động viên, trấn an chúng tôi rất nhiều. Tôi khóc như mưa vào chiều hôm ấy.
Thắp sáng hy vọng
Sau khi nhập viện Bệnh viện Đại học Y Dược, mẹ tôi được chỉ định mổ để lấy mẫu nhuộm HMMD: LCA, CD3, CD20, Ki67 nhằm chẩn đoán, xác định rõ nguyên nhân gây bệnh. Khoảng thời gian chờ đợi kết quả sinh thiết thật dài. Mỗi giây phút trôi qua đều là sự căng thẳng, lo âu tột độ. Chúng tôi chỉ biết cầu nguyện. Cuối cùng, kết quả đã có. Bác sĩ bảo mẹ tôi bị mắc bệnh lymphoma tế bào lớn dòng B. Mặc dù đây là một tin không mong muốn nhưng ít nhất chúng tôi đã biết được "kẻ thù" mà mẹ đang đối mặt. Bác sĩ đã tiếp tục hỗ trợ, hướng dẫn chúng tôi đến gặp các chuyên gia huyết học để được điều trị chuyên sâu.
Những ngày sau đó, chúng tôi đã gặp được TS-BS Nguyễn Quốc Thành và PGS-TS-BS Huỳnh Nghĩa, hai chuyên gia trong lĩnh vực huyết học. Sau khi xem xét kỹ lưỡng hồ sơ bệnh án của mẹ, các bác sĩ đã tư vấn rất kỹ càng và động viên nên nhập viện Bệnh viện Truyền máu Huyết học (cơ sở 2 ở Bình Chánh) để điều trị chuyên sâu. Sự tận tâm, nhiệt huyết của bác sĩ Thành và đội ngũ y - bác sĩ tại Bệnh viện Truyền máu Huyết học đã trở thành động lực lớn cho mẹ tôi. Họ không chỉ điều trị bằng phác đồ y tế mà còn là những người bạn, những người thân, luôn bên cạnh động viên, an ủi mẹ trong suốt quá trình điều trị.
Mẹ tôi bắt đầu liệu trình hóa trị kéo dài 6 đợt. Đó là khoảng thời gian vô cùng gian nan và khắc nghiệt. Tác dụng phụ của hóa trị khiến mẹ suy kiệt, nôn mửa, rụng tóc và mất đi sức lực. Có những lúc tưởng chừng bà không thể vượt qua nổi, mỗi khi vô thuốc nhiều là không thể nuốt nổi bất cứ món ăn, thức uống nào. Bà miêu tả ăn mà như đang nhai rơm rạ, khô khốc, đắng nghét, thậm chí gửi những lời trăng trối trước đến từng thành viên trong nhà.
Mở lối tinh thần
Nhưng chính nhờ sự động viên của bác sĩ Thành cùng các y - bác sĩ tại Bệnh viện Truyền máu Huyết học, mẹ tôi gắng gượng từng chút một. Họ không chỉ chia sẻ cho kiến thức về bệnh tật mà còn luôn động viên tinh thần cho bà vượt qua bạo bệnh. Những lời thăm hỏi ân cần, những nụ cười ấm áp, những cái nắm tay đầy sẻ chia của họ đã giúp mẹ tôi vững tin hơn trong cuộc chiến với bệnh tật. Họ là những cứu tinh đã chứng kiến những khoảnh khắc mẹ tôi đau đớn nhất và cũng là người chia sẻ niềm vui với từng tiến triển nhỏ nhất của bệnh từng ngày. Sau một thời gian dài chiến đấu với bệnh tật, mẹ tôi đã trở về nhà, khỏe mạnh và tràn đầy niềm vui. Bà đã lấy lại được nụ cười rạng rỡ và sự lạc quan vốn có. Thành công này không chỉ là của riêng mẹ tôi mà còn là thành quả của sự cống hiến thầm lặng, không ngừng nghỉ của đội ngũ y - bác sĩ.
Mẹ và cả nhà xác định ngày mai vẫn là ẩn số, song thử thách của cuộc sống giúp chúng tôi trân trọng từng giây phút hiện tại, biết quý những buổi sáng còn được thấy nhau, những buổi tối còn ngồi chung mâm cơm, biết hài lòng với những gì mình đang có, sống vị tha, bao dung hơn. Tôi thậm chí biết ơn những biến cố đó, nó giúp tôi và gia đình nhận ra cái gì quý giá nhất với mình: Sức khỏe, người thân, khoảnh khắc đoàn viên.
Câu chuyện của mẹ tôi cũng là minh chứng sống động cho sự kỳ diệu của y học và hơn hết là sự cống hiến phi thường của những người thầy thuốc. Họ không chỉ là những người chữa bệnh mà còn là những người truyền cảm hứng, những người đã thắp lên ngọn lửa hy vọng trong thời khắc tăm tối nhất. Không có họ, mẹ tôi đã không được tái sinh.
Qua câu chuyện của mẹ, tôi càng thêm kính phục và yêu mến ngành y. Đây là một ngành nghề cao quý, nơi những trái tim nhân ái được cống hiến để cứu chữa con người. Tôi tin rằng dù cho khoa học y tế có phát triển đến đâu thì tấm lòng nhân ái, sự tận tâm và tình yêu thương con người vẫn sẽ là giá trị cốt lõi làm nên một người thầy thuốc vĩ đại. "Xin gửi lời tri ân sâu sắc nhất đến tất cả những người thầy thuốc, những chiến sĩ áo trắng thầm lặng đã và đang cống hiến hết mình cho sức khỏe cộng đồng. Các bác sĩ đã không chỉ cứu chữa mẹ tôi mà còn truyền cảm hứng cho tôi về tình yêu thương, sự kiên cường và lòng biết ơn".
Chữa bệnh không chỉ bằng thuốc
Nhắc lại ca bệnh N.T.M.L, TS-BS Nguyễn Quốc Thành chia sẻ những tháng ngày đồng hành với bệnh nhân trong liệu trình hóa trị là quãng thời gian khó quên. Ông chứng kiến cảnh bệnh nhân vật vã với buồn nôn, rụng tóc, mất ngủ, có những lúc gần như tuyệt vọng. Có lần bệnh nhân nói rằng với mọi món ăn đều đắng nghét, như nhai rơm khô. "Nghe vậy, chúng tôi hiểu rằng điều người bệnh cần không chỉ là thuốc mà còn là niềm tin, là những lời động viên để họ gắng gượng thêm từng chút một. Vì thế, mỗi lần thăm khám, tôi luôn cố gắng nắm tay cô, mỉm cười, kể vài câu chuyện nhỏ để xoa dịu nỗi sợ. Nhiều khi, chính ánh mắt kiên cường của bà lại trở thành động lực để tôi và cả ê-kíp nỗ lực hơn" - BS Thành nhớ lại.
Ngày bệnh nhân hoàn thành đủ 6 đợt hóa trị và dần hồi phục, bác sĩ Thành cùng ê-kíp điều trị thật sự xúc động. Trong giây phút nhìn thấy nụ cười của người bệnh cùng gia đình, ông càng cảm nhận ý nghĩa của nghề: Không chỉ cứu chữa thể xác mà còn khơi dậy tinh thần sống. Mỗi bệnh nhân là một câu chuyện. Với bệnh nhân M.L. là minh chứng rằng y học kết hợp với nghị lực con người có thể tạo nên những điều tưởng chừng bất khả. "Điều tôi luôn muốn nhắn gửi đến các bệnh nhân ung thư là: Hãy kiên trì, "phép mầu" sẽ đến. Còn cơ hội là còn hy vọng. Chúng tôi - những bác sĩ - sẽ không bao giờ buông tay nếu bệnh nhân và gia đình vẫn còn niềm tin" - vị thầy thuốc trải lòng.